Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ 1s thôi về em là nước mắt tôi lại cứ thế rơi. Tôi nuôi em khi em mới 2 tháng tuổi. Hơn một năm trôi qua, biết bao nhiêu kỉ niệm gắn bó với em. Buồn có vui cũng có. Có những lúc tôi ôm chặt em vào lòng đầy yêu thương. Cũng có lúc tôi phạt em vì quậy phá căn phòng rối tung hết cả lên.
Tôi biết!! Là lỗi do tôi. Tôi rất yêu em nhưng tôi lại không thể chăm sóc cho em. Tôi bỏ em ở nhà một mình trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo. Em không thích đồ chơi. Em chỉ muốn tôi ở nhà chơi với em thôi.
Mỗi ngày, trước khi khép cảnh cửa lại, tôi lại nhìn em. Tôi biết sau khi tôi đi em sẽ cào nát cửa, em sẽ gào thét ầm ĩ và tiếp tục làm mọi thứ rối tung lên. Có những hôm tôi quay lại mở cửa nhìn và nhắc em đừng làm ồn nữa. Tôi đi và hứa với em sẽ về sớm chơi với em. Tôi lúc nào cũng nói dối em. Tôi thật tệ đúng không?
Ở cái thành phố chật hẹp này, tôi không thể để em lang thang ngoài đường được. Tôi sợ sẽ mất em!!!!
Tôi đi từ sáng sớm và trở về nhà khi trời nhá nhem tối. Đồ ăn chỉ biết đổ sẵn ra cho em. Cho em ăn những món em thích. Em thích ăn kẹo bánh và cả sữa chua nữa. Nhưng những thứ đó lại chẳng tốt cho em chút nào.
Có thời gian rảnh tôi lại cùng em dạo chơi Hồ Tây lộng gió. Em thích đi chơi lắm, lúc nào cũng là em dắt tôi đi chứ không phải tôi dắt em nữa. Tôi cũng hay dắt em đi câu cá cùng tôi. Mặc dù lúc nào em cũng ồn ào cả. Tôi yêu em hơn tất cả những gì tôi có...
Trái tim tôi đôi khi bị tổn thương quá nhiều, thật sự tôi rất may mắn khi được gặp em. Được ôm em vào lòng, đươc thủ thỉ cùng em. Lâu lâu bóp cái mũi mát lạnh của em thật là thích. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện tôi và em sẽ xa nhau.....
Tới đây, tôi bỗng dưng cảm thấy trái tim đau lên từng cơn. Thật là khó khi mỗi lần nghĩ về em....!
"Chị rất nhớ em! Hôm nay chị sẽ lại hứa sẽ không khóc khi nhớ về em nữa bé bỏng của chị ạ!"
Tôi biết!! Là lỗi do tôi. Tôi rất yêu em nhưng tôi lại không thể chăm sóc cho em. Tôi bỏ em ở nhà một mình trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo. Em không thích đồ chơi. Em chỉ muốn tôi ở nhà chơi với em thôi.
Mỗi ngày, trước khi khép cảnh cửa lại, tôi lại nhìn em. Tôi biết sau khi tôi đi em sẽ cào nát cửa, em sẽ gào thét ầm ĩ và tiếp tục làm mọi thứ rối tung lên. Có những hôm tôi quay lại mở cửa nhìn và nhắc em đừng làm ồn nữa. Tôi đi và hứa với em sẽ về sớm chơi với em. Tôi lúc nào cũng nói dối em. Tôi thật tệ đúng không?
Ở cái thành phố chật hẹp này, tôi không thể để em lang thang ngoài đường được. Tôi sợ sẽ mất em!!!!
Tôi đi từ sáng sớm và trở về nhà khi trời nhá nhem tối. Đồ ăn chỉ biết đổ sẵn ra cho em. Cho em ăn những món em thích. Em thích ăn kẹo bánh và cả sữa chua nữa. Nhưng những thứ đó lại chẳng tốt cho em chút nào.
Có thời gian rảnh tôi lại cùng em dạo chơi Hồ Tây lộng gió. Em thích đi chơi lắm, lúc nào cũng là em dắt tôi đi chứ không phải tôi dắt em nữa. Tôi cũng hay dắt em đi câu cá cùng tôi. Mặc dù lúc nào em cũng ồn ào cả. Tôi yêu em hơn tất cả những gì tôi có...
Trái tim tôi đôi khi bị tổn thương quá nhiều, thật sự tôi rất may mắn khi được gặp em. Được ôm em vào lòng, đươc thủ thỉ cùng em. Lâu lâu bóp cái mũi mát lạnh của em thật là thích. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện tôi và em sẽ xa nhau.....
Tới đây, tôi bỗng dưng cảm thấy trái tim đau lên từng cơn. Thật là khó khi mỗi lần nghĩ về em....!
"Chị rất nhớ em! Hôm nay chị sẽ lại hứa sẽ không khóc khi nhớ về em nữa bé bỏng của chị ạ!"